Truyện ngắn – Bức chân dung hình ôvan – Edgar Allan Poe
/* Đây là tuyển tập những truyện ngắn hay hay mà mình lượm lặt được */
Sắp đến Halloween rồi nên hôm nay mình sẽ post một truyện ngắn mang màu sắc hơi kinh dị, kì quái một tí, cho nó hợp không khí 😛
BỨC CHÂN DUNG HÌNH ÔVAN – Edgar Allan Poe
Toà lâu đài mà người hầu của tôi đã liều mạng bước vào, dù chưa được tôi cho phép là một trong những toà nhà khổng lồ với vẻ ảm đạm và huy hoàng trộn lẫn. Chúng tôi tự thu xếp một trong những căn phòng nhỏ nhất với tiện nghi hết sức tối thiểu nằm trong một ngôi tháp hẻo lánh của toà nhà. Tường lót thảm được trang hoàng bằng nhiều kỷ niệm chương và tranh hiện đại trông rất kỳ dị. Tranh không những được treo trên những mảng tường chính mà còn gắn vào đủ các thứ xó xỉnh mà kiến trúc quái dị của toà lâu đài muốn phô ra. Có lẽ những bức tranh ấy đã cuốn hút sự quan tâm của tôi, làm cho tôi hơi mê sảng đến nỗi tôi đã ra lệnh cho Pedro đóng tất cả những cánh cửa chớp nặng nề của căn phòng lại, vì trời đã khuya lắm, cần phải thắp sáng những giá nến cao đặt cạnh đầu giường tôi và quẳng ra xa tất cả những tấm rèm nhung đen đính tua rủ quanh giường tôi. Tôi muốn tự tay làm tất cả những việc ấy, để nếu không ngủ được, cũng có thể thưởng ngoạn những bức tranhấy và đọc kỹ cuốn sách nhỏ mà tôi đã phát hiện được dưới gối, hình như có nội dung bình luận và miêu tả những bức tranh kia.
Tôi đọc, đọc rất lâu với sự thành tâm, tận tụy. Thời gian trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy lúc đã đến nửa đêm. Vị trí của cây đèn không thích hợp, nên tôi phải với tay một cách khó nhọc chứ không dám quấy rầy anh hầu đã thiu thiu ngủ. Tôi đặt lại cây đèn cho nó toả sáng nhiều hơn lên trang sách.
Nhưng hành động của tôi kéo theo một kết quả bất ngờ, ánh sáng của những ngọn nến vẫn đổ vào hốc phòng thì giờ đây lại chiếu sáng vị trí một góc giường. Bởi thế, trong ánh sáng lung linh tôi nhìn thấy một bức tranh mà lúc trước tôi hoàn toàn không thấy. Đó là bức chân dung một cô gái trẻ đã chớm thành thiếu phụ. Tôi chằm chằm nhìn bức tranh rồi nhắm mặt lại. Thoạt đầu tôi cũng không hiểu sao mình lại làm như vậy. Nhưng trong khi mi mắt vẫn khép, tôi cố tìm hiểu vì sao lại như thế. Đó là một hành động bốc đồng để có thời gian suy tưởng, để tin chắc rằng đôi mắt của mình không bị đánh lừa, để trấn tĩnh và kìm nén óc tưởng tượng của mình để đôi mắt trở nên điềm tĩnh hơn. ít phút sau tôi lại nhìn vào bức tranh ấy một cách bất động.
Bức tranh mà tôi vừa nói, vẽ một thiếu nữ với riêng đầu và hai vai. Nói theo thuật ngữ hội hoạ thì được vẽ theo phong cách Vignette. Cánh tay, bộ ngực và thậm trí đuôi mái tóc màu sáng hoà tan một cách lãnh cảm vào cái bóng sâu thẳm mà mơ hồ tạo thành nền của toàn bộ bức tranh. Chiếc khung hình ô van được mạ rất nhiều vàng ở Marsque. Đã gọi là đẹp thì chẳng có gì đáng tự hào hơn bức tranh này. Nhưng đó không phải là cái vẻ chết mê chết mệt của tác phẩm, cũng chẳng phải là vẻ đẹp bất tử của khuôn mặt đã làm cho tôi bị choáng váng. Mà có lẽ đó là óc tưởng tượng của tôi, nửa mê, nửa tỉnh, đã lầm lẫn chân dung này với một con người thực. Đột nhiên tôi nhận thấy vẻ kỳ dị của bố cục, của cái nền mờ và của cái khung sẽ cản ngăn sự ấp ủ trong giây lát ý tưởng ấy. Tôi thấy, sự mê hoặc của bức tranh là ở sự thể hiện hoàn toàn như thật, mà, thoạt tiên làm tôi giật mình và cuối cùng lại làm tôi bối rối, kính phục, kinh hoàng. Đó là một sự sợ hãi kì lạ và khủng khiếp mà tôi không thể hiểu nỗi. Sự sợ hãi trộn lẫn sự ghê rợn. Tôi đưa đèn về vị trí cũ của nó. Bây giờ bức chân dung lại chìm vào bóng tối. Nhanh chóng, tôi nhìn vào sách và tìm câu chuyện về bức chân dung hình ovan, tôi đọc được những lời mơ hồ và lạ lạ cổ cổ như sau:
” Nàng là một trinh nữ có vẻ đẹp hiếm hoi nhất. Một cái đẹp không hiểu là sự kiều diễm hay là niềm hân hoan. Và tội lỗi là giây phút mà nàng ngắm, nàng yêu và cưới chàng hoạ sỹ. Chàng là người đam mê, mộc mạc, siêng năng và đã trót đính hôn cùng cái Đẹp. Nàng trinh nữ có vẻ đẹp hiếm thấy nhất. Cả ánh mắt, nụ cười, sự nô đùa đã biến nàng thành một con nai nhỏ. Nàng yêu và say mê mọi thứ: riêng có Nghệ Thuật là nàng không ưa vì đó là tình địch của nàng. Nàng kinh hãi những giá vẽ cùng bút vẽ và tất cả những thứ đồ vẽ khiếm nhã đã cướp đi vẻ mặt của người nàng yêu. Thật khủng khiếp lúc nàng nghe chàng hoạ sỹ nói về khát vọng được vẽ chân dung người vợ trẻ của mình. Nhưng là người nhún nhường và biết vâng lời, nàng đã ngoan ngoãn ngồi nhiều tuần ở căn phòng trong ngôi tháp cao và tối, nơi anh sáng trên đầu chỉ đủ rọi sáng tấm toan nhợt nhạt. Nhưng chàng, người hoạ sỹ, sung sướng trong niềm vui sáng tạo, đã làm việc hết giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác. Chàng là người đam mê, lãnh đạm và ủ rũ đến nỗi chẳng còn nhận thấy ánh sáng nhợt nhạt trong ngôi tháp đã làm khô héo thể xác và linh hồn người vợ trẻ – với tất cả nàng đã xác xơ mòn héo. Vậy mà nàng vẫn mỉm cười, chẳng hề phàn nàn bởi vì nàng biết chàng hoạ sỹ nổi danh chỉ có niềm sung sướng bồng bột và cuồng nhiệt trong công việc, đã không quản ngày đêm lột tả chân dung nàng, người yêu chàng tha thiết. Vậy là con người ấy ngày một suy sụp thể chất và tinh thần.
Thế mà những người ngắm bức chân dung đều nói về sự giống nhau bằng một giọng tầm thường, như thể nó là một kỳ quan, là kết quả sức sáng tạo của nghệ sỹ hơn là tình yêu vô bờ của chàng đối với nàng, người mà chàng đã lột tả đẹp đến thế. Ngày tháng trôi qua, khi công việc đã sắp sửa kết thúc, không có ai còn được vào ngọn tháp, vì hoạ sỹ đã trở nên điên cuồng với tác phẩm của mình. Chàng hiếm khi rời mắt khỏi khung vải, ngay cả để nhìn vào khuôn mặt người vợ trẻ. Và chàng đã không thể nhận thấy rằng những màu sắc mà chàng thể hiện trên vải rút ra từ đôi má của nàng vẫn ngồi bên chàng. Nhiều tuần nữa trôi qua, còn một chút việc nữa phải làm. Một nét cọ trên khuôn miệng và vài vệt sáng cho ánh mắt và thần thái của người thiếu nữ hiện lên lấp lánh như ngọn lửa trong cây đèn. Bút đã đưa, màu đã điểm và trong giây lát, hoạ sỹ đứng trước tác phẩm. Và khi đôi mắt dán chặt vào bức tranh, chàng bỗng run bắn, hoảng hốt và tái nhợt để rồi hét tướng lên:
– Đây mới thực là sự sống!
Và đột ngột chàng quay lại nhìn người vợ thân yêu : Nàng đã chết! ”
———————————
Bản dịch của truyện ngắn này được lấy từ đây : http://www.maiyeuem.net/topic/84449/Buc-chan-dung-hinh-ovan—Allan-Poe và có được chỉnh sửa một ít content và chính tả
Bản gốc của tác phẩm có thể đọc ở đây : https://poestories.com/read/ovalportrait