Loading…

[Review Phim] Mưa đỏ

Review nhanh phim Mưa đỏ đang làm mưa làm gió những ngày qua nhân một ngày khó ngủ 😅

Tối qua mình mới đi xem phim về, chưa bao giờ thấy cảnh đến 10h tối rồi mà rạp vẫn đông nghịt người đến xem suất chiếu muộn đến thế, mặc dù phim có suất chiếu dày đặc và còn đang là ngày trong tuần nữa. Một trong những lý do là phim ra mắt đúng thời điểm cả nước đang hòa mình vào không khí của A80, các nhà phát hành rút kinh nghiệm từ đợt chiếu “Đào, Phở, Piano” nên nhiều rạp và rất nhiều suất chiếu cho người xem lựa chọn. Dĩ nhiên là chất lượng bộ phim cũng không tồi nên tạo nên hiệu ứng truyền miệng mạnh mẽ mặc dù mình không hề thấy phim được marketing, quảng cáo trước khi ra rạp và dàn cast cũng không có ai tiếng tăm. Xem xong tự dưng lại cũng hứng lên viết review phim lúc cảm xúc vẫn đang còn dạt dào.

Về nội dung thì rõ ràng rồi: phim kể về cuộc chiến 81 ngày đêm ở thành cổ Quảng Trị . Quân Giải Phóng bị bao vây ba mặt và bị dồn ép, bắn phá dữ dội từ quân VNCH với sự hỗ trợ khí tài của Mỹ. Các cuộc chiến được xây dựng càng lúc càng khốc liệt, từ sự dữ dội của bom đạn, sự khắc nghiệt của thời tiết, của sự thiếu thốn và cả sự bào mòn về tinh thần khi phải chứng kiến những người đồng đội cứ lần lượt hy sinh. Nhân vật chính của phim là Cường, một chàng thanh niên nhạc viện, được nhận học bổng đi nước ngoài nhưng quyết định lên đường theo tiếng gọi tổ quốc. Anh tham gia cùng một đoàn lính mới và tiến vào mặt trận Quảng Trị, mặt trận khắc nghiệt nhất, mỗi một người lính đến từ một nơi nhưng đều là những thanh niên trẻ tuổi, nhiệt huyết chưa trải sự đời nhưng cuộc chiến ấy, ngay từ những ngày đầu tiên đã bắt đầu thay đổi họ, chỉ có một tình yêu nước và sự son sắt là không đổi.

(“đem thanh xuân gieo tự do cho đất nước, với con thế thôi còn gì đẹp hơn”)

Bên cạnh những chàng trai của quân Giải Phóng, bộ phim cũng dành thời lượng để miêu tả về phe Việt Nam Cộng Hòa với đội hình đối lập với bên Giải Phóng, toàn các thanh niên cao to đẹp trai, được trang bị tinh nhuệ, style Mỹ, nhưng cũng chịu sức ép và sự mâu thuẫn nội bộ khi mãi không thể xuyên thủng thành cổ bất chấp lực lượng và vũ khí vượt trội. Nhân vật tiêu biểu nhất ở phe Cộng Hòa là Quang. Quang cũng là con độc đinh trong một gia đình ở Huế, dù được mẹ can ngăn, anh vẫn quyết tâm ra chiến trường, không phải vì lý tưởng mà sự thôi thúc của mong muốn chiến đấu. Tuy nhiên anh ta cũng không phải là người xấu, đó là một người khá trượng nghĩa và có tình cảm. Đây là điều mà mình cho là một điểm cộng của bộ phim này, nó làm cho bộ phim bớt màu sắc tuyên truyền và có nét điện ảnh hơn. Phe đối địch không được miêu tả như những kẻ xấu xa, độc ác, không thuốc chữa. Họ cũng là con người, với hỷ nộ ái ố, bị cuốn vào cuộc chiến dai dẳng và cũng phải chịu sự khốc liệt của chiến tranh. Cả Cường và Quang đều là những thanh niên ưu tú xét trên nhiều khía cạnh và như Quang có nói trong cuộc đấu tay đôi của hai nhân vật này: có lẽ ở một thời điểm khác, môt hoàn cảnh khác, họ đã có thể là bạn! Tôi thích thông điệp này của bộ phim, và thậm chí đây là điều mà tôi thích nhất. Rằng cuộc chiến này, sự hy sinh này, những mất mát đau thương này là chung cho mọi người con của dân tộc, cho dù ở chiến tuyến nào. Nó không nên được lấy ra để chỉ ra ai đúng, ai sai, ai xấu, ai tốt mà nên là bài học để chúng ta trân trọng hòa bình, và chỉ bằng cách nhìn nhận và hiểu người khác cũng là con người, cũng có cảm xúc và tình thân, chỉ là khác ta về suy nghĩ thì ta mới có thể ngồi xuống đối thoại và hàn gắn được với nhau.

(không phải ở hai bên chiến tuyến thì chắc hai anh đã được ship couple rồi 😉 

Ngoài hai phe đối đầu, phim còn có một vài phân cảnh về cuộc họp cho hiệp định Paris 1972 để làm rõ ràng thêm ý nghĩa chiến lược của mặt trận Quảng Trị trong việc tạo ra lợi thế đàm phán. Chỉ cần cuộc chiến ngã ngũ về 1 bên là có thể thay đổi hoàn toàn cục diện của cuộc đàm phán này.

Nói về ưu điểm của bộ phim thì đầu tiên là những cảnh chiến đấu được xây dựng khá chân thật, các cuộc chiến được miêu tả mỗi lúc một dồn dập, khốc liệt hơn nhưng cũng được tiết chế một cách vừa phải không đến nỗi quá máu me rùng rợn , có lẽ để phim được phổ cập đến nhiều đối tượng khán giả hơn. Phim khắc họa khá thành công sự vất vả gian khổ của những người lính Giải phóng quân, họ bị tàn phá cả về thể chất lẫn tinh thần, nhưng cả trong hoàn cảnh ấy, họ vẫn giữ được sự hồn nhiên, tấm lòng trong sáng, vì đất nước và quan trọng hơn là giữ được cả nhân tính nữa dù có khi họ phải trả giá bằng cả tính mạng cho nhân tính của mình.(Nhưng nếu không thể giữ được nhân tính thì cuộc chiến ấy, đã giết chết ta từ khi còn sống mất rồi) Mỗi một nhân vật đều có nét riêng và đều để lại ấn tượng về cả cách họ sống lẫn cách họ chết. Mình nghĩ là bài hát nhạc phim “Còn gì đẹp hơn” của Nguyễn Hùng thể hiện khá là sát tinh thần của những chiến sỹ bộ phim: vừa chân thành, giản dị, mộc mạc mà cũng cao cả vô cùng. Ngoài các cảnh chiến trường súng đạn, phim còn một số cảnh đấu võ tay đối khá hay, đặc biệt là đoạn cuối, khi hai nhân vật chính đấu võ với vũ khí là chiếc khăn rằn. Dù được dùng như một loại vũ khí, chiếc khăn là một ẩn ý khá rõ ràng cho hình ảnh đất nước đang bị giày xéo, dành giật, khá là thú vị khi mà cả cảnh võ thuật cũng mang dụng ý nghệ thuật nha!

Về điểm trừ thì cũng có kha khá, đầu tiên là thoại vẫn chưa thật thanh thoát, vẫn còn gượng và nhiều lúc mang màu sắc tuyên truyền. Cốt truyện cũng thiếu điểm nhấn, mặc dù có nhiều phân cảnh cảm động, nó vẫn thiếu một cái gì đấy nữa để trở thành sâu sắc. Các cuộc chiến tuy chân thực nhưng hơi thiếu logic về việc sao nó lại kết thúc, chưa nêu lên được lý do sao quân địch lại rút quân. Tuy nhiên là phim lồng ghép khá khéo léo với các câu chuyện của nhân vật, để khán giả cảm động quên mất điều ấy (cho đến khi họ về nhà và ngẫm nghĩ lại :)) Phim còn để ngỏ khá nhiều câu hỏi, như chuyện tình cảm tay ba của Cường Quang và Hồng không rõ ràng, những mâu thuẫn nội bộ của bên VNCH cũng không được khai thác và một số nhân vật còn thiếu chiều sâu.

(em nói thế nào, phim doanh thu hơn 200 tỷ mà em cứ chê 😛 )

Tóm lại thì mình thấy đây là một bộ phim cũng khá tròn trịa, xem được chứ không chỉ là thứ gì đấy theo trend. Hi vọng điện ảnh Việt Nam sẽ có những bộ phim về chiến tranh chất lượng hơn trong tương lai. Cuối cùng mong đất nước mãi mãi hòa bình để chiến tranh sẽ chỉ còn lại trong các thước phim và ký ức. Chúc mừng A80!

(vẫn chưa vào được VneId để lấy 1oo cành 😜)

Share this

Leave a Reply